Cherreads

Chapter 5 - Chapter 5 First practice session

Vennati calendar 15th May 1000

The day after that, my father told me that he would teach me swordsmanship, but on one condition: I had to run around the yard 10 times in a row. At first, I felt that it was almost impossible because the yard was about 400m long, like a track and field. But when my father saw that I didn't say anything, he immediately came over and whispered something in my ear that made me even more determined:

"If you want to be stronger and be able to protect her, then don't even think about it if you can't do these things."

When I heard that, I immediately made up my mind, looked towards the front yard and said to my father with a determined voice:

"I can definitely do it, Dad, just trust me. I'm not practicing because of what you said earlier. I just want to practice to become stronger."

When he heard me say that, he looked at me for a long time without saying anything, then he just sighed, put one hand on my shoulder and pointed to the front yard with the other hand and said: 

"Then prove to me that what you say is true."

Hearing that, I immediately ran around the yard, but after just running one lap around the yard, my body felt very tired, my legs felt like they were about to break. When he saw me like that, he immediately told me to stop and said:

"I'll just run this far today, you can go home now."

When I heard that, although I was panting, I still tried to beg my father and said:

"I'm fine, let's keep going."

It seemed like he heard my voice and turned to look straight into my eyes and said fiercely:

"Didn't you hear what I said? Let's stop here today. If you want to die, then keep going."

Hearing that, I was speechless and didn't dare to say anything. That night, I couldn't sleep because my leg was aching as if something had fallen on it. However, I didn't get discouraged. In the following days, I ran around the yard every day under my father's close supervision. Every day, I ran from early morning until late afternoon before I could rest. When I first ran for a few days, my leg hurt. Sometimes, it hurt so much that I couldn't run. But in the following days, I no longer felt pain in my leg. Now, I can run not only one lap around the yard, but eight laps around the yard. When I ran today, I ran nine laps. When I had just finished running, I stood there, breathing heavily, and thought to myself.

[Bây giờ mình đã có thể chạy được chín vòng sân rồi, chỉ cần cố lên một tí nữa thì chắc mình sẽ được mười vòng thôi, cố lên nào]

Khi tôi đang suy nghĩ như thế thì thì có một giọng nói trầm ấm của ai đó vang lên: 

"Chỉ mới có một vài ngày thôi mà con đã tiến bộ như thế rồi, còn khá là tài năng đấy"

Khi nghe thấy giọng nói thân quen đấy tôi liền ngẩng mặt nên thì đó không ai khác chính là cha tôi, không đợi tôi kịp nói ông ấy lại nói tiếp: 

"Bây giờ ta muốn hỏi con là con đã học được qua việc chạy quanh vòng sân tận mười lần?"

Thấy cha tôi hỏi thế tôi không suy nghĩ lâu mà trả lời một cách nhanh chóng: 

"Thưa cha, qua việc trên có phải cha muốn nhấn mạnh với con rằng học kiếm thuật thì không chỉ có những kỹ thuật mà phải có thể chất vượt trội, thì mới có thể mặc được những bộ giáp dày và cầm được thanh kiếm, có đúng không ạ"

Ông ấy chỉ nhìn tôi một lúc lâu rồi cầm kiếm gỗ đưa ra trước mặt tôi mà nói: 

"Những điều con vừa mới nói ra chỉ là một phần để con trở thành một Kiếm sĩ thực thụ, điều con nói ra ta không phủ nhận vì không chỉ có kỹ năng kiếm thuật mà phải có sức khỏe thì mới có thể mặc áo giáp và cầm vũ khí lên chiến đấu được, nhưng đó không phải là những gì ta muốn truyền tải cho con, điều mà ta muốn truyền tải cho con là phải có đức tính kiên trì thì con mới có thể thành công, giống như Việc lúc đầu con chạy một khoảng thì bị đau chân nhưng càng về sau khi chạy một khoảng như thế con lại không cảm thấy đau chân nữa, kiếm thuật nó cũng như vậy đó, lúc đầu chắc chắn con sẽ cảm thấy nó khó khăn trắc trở, nhưng càng về sau nếu con càng nỗ lực hơn nữa thì con sẽ không cảm thấy khó khăn như xưa nữa con hiểu như ta chứ"

Khi nghe cha tôi nói đến thế tôi liền gật đầu mà nói lại: 

"Vâng, con hiểu rồi thưa cha"

Nghe thấy tôi nói thế cho đưa thanh kiếm tới chỗ tôi mà nói: 

"Bây giờ con không cần chạy mười vòng sân nữa ta sẽ chỉ cho con những kỹ thuật cơ bản của gia tộc Bryan"

Khi nghe thấy thế tôi cảm thấy rất là vui mừng mà cầm thanh kiếm vào vị trí chiến đấu mà nói:

"Vậy thì chúng ta bắt đầu luôn nha cha"

Khi tôi vừa mới nói xong câu đó thì ở ngoài cửa đột nhiên có một tiếng gõ cửa của ai đó, làm cho hai cha tôi phải để ý tới, rồi sau đó tôi liền nhanh chóng đi ra ngoài mà mở cửa rồi tự thầm mắng ở trong lòng.

[Không biết tên nào đến vào giờ này chứ, chết tiệt tưởng được học kiếm thuật chứ ai ngờ lại có tên nào đến vào lúc này khiến cho mình chưa được học, khó chịu thì chứ]

Khi tôi mở cửa ra thì hình ảnh đập vào mắt tôi đầu tiên là có một câu bé cao gầy với mái tóc màu nâu như hạt dẻ kém theo đó là đôi mắt màu tím tuyệt đẹp, mặc quần áo đắt tiền, nhìn cậu bé ấy cao bằng tôi nên tôi nghĩ cậu ấy cũng bằng tuổi tôi, đi theo cậu ấy có hai người đàn ông mặt áo giáp, có vẻ đây là hai người hộ tống cậu bé ấy rồi , những điều tôi chú ý nhất là huy hiệu trên ngực cậu ấy, khiến cho tôi ngạt nhiên mà tự suy nghĩ trong lòng.

[Huy hiệu đó có nên màu xanh Lá sọc đỏ với hai thanh kiếm dan chéo nhau thằng hình chữ x, cùng với đó là chính giữa có chiếc cân màu vàng, nếu tôi không nhầm thì đây là huy hiệu của gia tộc Bryan thuộc nhánh chính thức, gia tộc của kiếm thuật và thương gia, mà họ sống chủ yếu ở trong kinh đô mà sao lại cất công đi xuống vùng hẻo lánh này, chắc họ đến đây để thăm chúng tôi chăng? Dù chúng tôi thuộc ngành phụ nhân cũng là một phần của gia tộc Bryan mà]

Sau đó thì tôi liền thoát khỏi những suy nghĩ vu vơ đó thì tôi liền nở một nụ cười thật tươi rồi bắt đầu chào họ theo cách thức quý tộc:

"Xin chào tôi tên là Phaon van Bryan, là con của ngài thị trưởng Garcon van Bryan, nếu tôi đoán không nhầm thì các vị đến từ nhánh chính của gia tộc Bryan đúng chứ, gia đình tôi rất cảm kích khi được một người thuộc nhánh chính đến thăm đấy, chắc mọi người đi đến đây cũng đã mệt cả rồi vậy thì mời các vị vào nhà rồi..."

Khi tôi chưa nói được hết câu thì đột nhiên giọng của một ai đó cất lên, cắt ngang lời nói của tôi: 

"Hừ, ngươi đón tiếp vào trong cái căn nhà tồi tàn này à, người đã biết ta là ai rồi mà dám làm như vậy hả, người có muốn chết không"

Khi nghe thấy thế tôi liền bất ngờ mà ngẩng mặt lên thì thấy khuôn mặt tức giận của cậu bé ấy, vậy chắc giọng nói đó là của cậu bé ấy rồi, khi nghe thấy những lời nói đó tôi liền xuất hiện một suy nghĩ trong lòng.

[Dám chê căn nhà mình nữa cơ chứ, không biết thằng bé này có được dạy quy tắc ứng xử hay không? Mà lại nói ra những lời như thế, mà tôi không nghĩ đây là một người thuộc gia tộc Bryan đâu, làm sao họ có thể đưa một đứa con nít đến đây cơ chứ, thật là đáng nghi ngờ]

Khi tôi đang mải mê suy nghĩ thì giọng cậu bé ấy lại tiếp tục cất lên: 

"Này người có nghe gì không hả tên hả, tên hạ đẳng kia"

Khi nghe thấy thế tôi liền nói tức giận nhưng vẫn cố kìm chế mà nở một nụ cười gượng gạo mà nói: 

"Xin người hãy chú ý đến lời nói của mình đi"

Bây giờ khuôn mặt cậu bé ấy càng ngày càng trở nên tức giận mà quát lớn: 

"Người đang nói ai hả, người kêu ta chú ý lại lời nói à, người chỉ là một nhánh nhỏ của gia tộc ta thôi mà ngươi lại nói ra những lời ấy với nhánh chính, không phải khi xưa gia tộc ta thương tình thì đã không cứu cha người và mảnh đất này được gia tộc ta đã rộng lượng đưa cho cha ơi đấy, mà người lại dám nói ra những lời đấy à, thật là không thể nào chấp nhận được, nếu ngươi quỳ xin lỗi ta thì ta sẽ trọng lượng mà tha cho người, nếu không đừng trách ta ác"

Khi thay thế tôi không còn diễn ra bộ mặt thảo mai nữa, rồi nhìn vào mắt cậu bé kia mà nói:

"Làm sao ngươi lại có thể ngang ngược trước lãnh địa của ta như thế hả? Ngươi không phải là người của gia tộc Bryan đúng chứ, vì không thể nào một gia tộc lớn như vậy lại cho một đứa trẻ không biết lễ phép đến đây, ngươi là ai"

Khi nghe thấy tôi nói thế cậu bé ấy càng tức giận hơn đôi mắt đã xuất hiện nhiều tia máu, rồi cậu bé kia chỉ vào mặt tôi mà quá: 

"You dare to doubt me, a person from the main branch of the Bryan family, then you deserve to die a hundred times, you two quickly go ahead and make him kneel down and apologize for me."

Hearing that, the two guards beside the boy turned to the boy, bowed and said: 

"Yes sir"

Then immediately they drew their swords from their waists and rushed towards me, before I could react, a certain force had already knocked the other two away, then a figure of someone passed by me, it was none other than my father, then my father approached the boy, emitting a terrifying pressure, causing the other three to kneel down, although I was far away, I also felt like I wanted to kneel down, I tried my best to stand up, then my father looked at the boy and said in a threatening tone:

"Who are you to come to my territory and cause trouble? Not only that, you also want to kill my son. The one who deserves to die is that person. Do you have any last words before dying?"

When he saw my father threatening him like that, the boy showed a scared expression and stammered: 

"I am...Silat Bryan, a member of the main branch of the Bryan family....And the youngest son of the Bryan family patriarch Aptin Bryan....I have come here to deliver a message.....from the emperor that he wants to send to you"

Then the boy took out a card from his pocket and presented it to my father. When he replaced him, my father took the Silat boy's card, then turned around and quickly walked into the house and said,

"This place is very shabby and cannot possibly receive a noble guest from the capital. Therefore, I ask you to understand and quickly leave. Phaon, quickly close the door."

Hearing my father say that, I quickly closed the door. When I was about to close the door, I said to the boy sitting on the ground:

"I didn't expect someone from the main branch to have to kneel before someone from a sub-group. How ironic hahaha".

More Chapters