Cherreads

Chapter 3 - TÔNG MÔN TRIỆU KIẾN, NỖI NIỀM ĐÊM MƯA

Bóng nắng cuối ngày trải dài, nhuộm vàng những mái ngói cong vút nơi Thành Đô khi Dạ Thần lưu luyến ngoái nhìn theo bóng dáng Lạc Anh hòa vào dòng người tấp nập. Một thoáng trống vắng len nhẹ qua tâm trí, nhưng chàng nhanh chóng thu liễm cảm xúc, nhẹ gò cương ngựa, tiếp tục hành trình.

Con đường đá quanh co dẫn về Tàng Vân Tông uốn lượn qua những cánh rừng già thâm u. Tiếng vó ngựa gõ đều trên nền đất ẩm như gõ vào lòng người. Trong tiếng rì rào của gió rừng và hơi sương mờ ảo, hình ảnh nữ tử áo xanh với ánh mắt trong veo như mặt hồ, giọng nói dịu dàng tựa gió thoảng lại hiện về, khiến mỗi bước trở về của Dạ Thần càng thêm mang một nỗi man mác khó tả.

Khi những đỉnh núi hùng vĩ – nơi Tàng Vân Tông ẩn mình giữa mây ngàn – dần hiện ra nơi chân trời, mặt trời cũng vừa khuất bóng sau rặng núi xa. Dạ Thần xuống ngựa trước cổng đá rêu phong của khu ngoại môn, cảm nhận rõ bầu không khí trang nghiêm và đầy khẩn trương bao trùm. Những ngọn đuốc dọc lối đi đã được thắp sáng, hắt ánh lửa vàng lên những bóng đệ tử qua lại vội vã. Người mang theo dược liệu, kẻ ôm chồng sách cổ, tiếng bước chân gấp gáp vang lên dồn dập. Từ xa, tiếng hô luyện võ vang vọng, tiếng binh khí chạm nhau loảng xoảng không dứt – âm thanh của sự khổ luyện bền bỉ. Đại hội tỷ thí sắp tới quả nhiên đã thổi một làn sinh khí mới vào Tông môn vốn yên tĩnh thường ngày.

Chưa kịp tìm chốn nghỉ chân, một đệ tử chấp sự trẻ tuổi mặc y phục xanh lam viền trắng đặc trưng của Tông môn đã nhanh chóng bước đến, ánh mắt sáng lên nhận ra Dạ Thần, giọng nói có phần gấp gáp:

"Dạ Thần sư huynh! Huynh đã trở về! Tông Chủ có lệnh triệu kiến khẩn cấp tại Chánh Điện Cung Phủ."

Dạ Thần khẽ gật đầu, có chút ngạc nhiên trước sự triệu tập bất ngờ. Chàng theo chân vị đệ tử, băng qua những khoảng sân lát đá xanh mòn vẹt bởi dấu chân năm tháng, qua các hành lang dài với cột lim sừng sững, chạm trổ hoa văn cổ xưa hình mây cuộn. Mùi hương trầm thoảng bay từ các điện thờ hòa quyện cùng hương ngai ngái của đất ẩm sau cơn mưa chiều và mùi dược thảo khô từ đan phòng, tạo nên hương vị rất riêng, khó lẫn của Tàng Vân Tông.

Chánh Điện Cung Phủ – nơi Tông Chủ nghị sự – là công trình cổ kính bề thế nhất trong Tông môn. Mái ngói lưu ly xanh biếc ánh lên dưới ánh sao đêm vừa nhú, nổi bật giữa nền trời sẫm màu. Trước điện là khoảng sân rộng thênh thang, hai bên đặt hai đỉnh đồng lớn phủ lớp thời gian, khói hương lượn lờ bay lên mang vẻ u tịch và trang nghiêm.

Dạ Thần hít sâu, cảm nhận không khí thanh tịnh nhưng cũng đầy áp lực của nơi quyền lực tối cao, chỉnh lại y phục ngay ngắn rồi bước vào.

Bên trong đại điện, hàng chục ngọn nến lớn cháy sáng trên giá đồng, ánh sáng vàng ấm áp vẫn không xua đi được vẻ thâm trầm uy nghi. Trên bảo tọa hàn ngọc là Tông Chủ Tàng Vân Tông – lão nhân tóc bạc như sương, ngồi trầm ngâm trước sa bàn gỗ tử đàn khắc họa núi sông hiểm trở quanh Tông môn. Ngón tay thon dài của ngài khẽ gõ nhẹ lên mặt sa bàn như đang tính toán điều gì đó trọng yếu. Thấy Dạ Thần tiến vào, ngài ngẩng lên, ánh mắt tinh anh dù nếp nhăn đã hằn sâu qua năm tháng.

"Đệ tử Dạ Thần, tham kiến Tông Chủ." Chàng hành lễ kính cẩn, giọng nói trầm ổn.

"Miễn lễ." Tông Chủ phất tay, giọng ôn hòa nhưng ẩn chứa nội lực khó dò. "Đường về hẳn cũng mệt rồi?"

"Bẩm Tông Chủ, đệ tử không dám quản ngại."

"Rất tốt." Tông Chủ mỉm cười, nụ cười làm giãn những nếp nhăn quanh mắt. "Ta nghe các chấp sự báo lại, tuy con không nổi bật về tốc độ hấp thu linh khí, nhưng lại có đầu óc minh mẫn, ý chí kiên định. Khả năng lĩnh ngộ đạo pháp và phân tích thế cục của con trong hàng đệ tử trẻ tuổi là điều đáng khen. Những nỗ lực của con suốt bao năm qua, ta đều ghi nhận."

Ngài dừng lại, ánh mắt như soi thấu tâm can: "Đại hội tỷ thí lần này, không chỉ để tìm kiếm hạt giống võ học, mà còn nhằm lựa chọn nhân tài có thể đảm đương trọng trách, những người biết mưu lược và tính toán. Dạ Thần, ta muốn giao cho con vai trò cố vấn tại Chấp Sự Đường – hỗ trợ lên kế hoạch và xử lý một số việc quan trọng. Tông môn có vài 'mối làm ăn' bên ngoài, cần người kín đáo, sâu sắc như con."

Lời nói khiến Dạ Thần không khỏi kinh ngạc. Quân sư cho Chấp Sự Đường – đó là vinh dự cũng như trách nhiệm lớn lao. Chàng hít sâu, ổn định tâm thần, cố giữ giọng bình tĩnh: "Đa tạ Tông Chủ đã ưu ái tin tưởng. Đệ tử xin hết lòng cống hiến, không phụ sự kỳ vọng."

"Rất tốt." Tông Chủ gật đầu, vẻ hài lòng hiện rõ. Quan sát kỹ Dạ Thần, ngài nhận ra sự mỏi mệt ẩn sau vẻ điềm tĩnh. "Xem ra con cần nghỉ ngơi. Lãnh Nguyệt!"

Từ góc điện, một nữ chấp sự lặng lẽ bước ra. Dạ Thần giờ mới nhận ra nàng – y phục lam thẫm ôm gọn thân hình cao ráo cân đối, gương mặt thanh tú như họa, ánh mắt phượng lạnh lùng, nghiêm nghị.

"Con hãy đưa Dạ Thần sư điệt đến Tĩnh Tâm Các, sắp xếp chỗ nghỉ tốt. Để nó hồi phục rồi mới bắt đầu công việc."

"Tuân lệnh Tông Chủ." Giọng Lãnh Nguyệt trong trẻo mà dửng dưng, nàng khẽ cúi đầu, ra hiệu cho Dạ Thần đi theo, không một lời thừa.

Tĩnh Tâm Các nằm khuất trong khuôn viên Tông môn, tách biệt hẳn khỏi sự ồn ào luyện võ. Gian phòng cuối hành lang đá xanh, cửa sổ gỗ lim khắc trúc mai đơn giản mà tinh tế, nhìn ra một khu vườn nhỏ trúc xanh lay động trong gió đêm. Bên trong là chiếc giường gỗ trải chiếu trúc mát, bàn trà gỗ mun và giá sách cũ kỹ, thoảng mùi giấy xưa quyện với hương trúc thanh mát từ ngoài vườn.

Sau khi Lãnh Nguyệt rời đi, Dạ Thần đóng cửa lại. Cảm giác mỏi mệt dâng trào, chàng tắm qua bằng dòng nước mát từ hồ lô, thay y phục sạch rồi ngồi bên bàn trà. Ngoài trời, mưa đã bắt đầu rơi – nhẹ ban đầu rồi mỗi lúc một nặng hạt, rền rĩ trên mái ngói. Gió lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh và tiếng trúc va vào nhau như tiếng thở dài.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa và tiếng lòng. Hình ảnh Lạc Anh lại hiện về, rõ ràng như vừa gặp hôm qua: đôi mắt long lanh sâu thẳm, nụ cười e thẹn khi chàng ngỏ lời giúp đỡ, y phục xanh lá mạ nổi bật giữa núi rừng... tất cả như thước phim quay chậm len vào tâm khảm.

Bị thôi thúc kỳ lạ, Dạ Thần bước đến chiếc bàn góc phòng – nơi đặt sẵn bút lông và nghiên mực. Chàng tìm thấy ít giấy Tuyên Thành đã ngả vàng và thỏi mực tàu vơi một nửa. Trong tiếng mưa, chàng mài mực, tay vững vàng vẽ từng nét. Không phải họa sĩ, nhưng từng đường cọ đều chứa đựng cảm xúc sâu sắc.

Đôi mắt, sống mũi, chiếc trâm lục bảo... từng chi tiết hiện lên dưới ánh nến bập bùng, khi bức họa hoàn thành, Dạ Thần lặng ngắm. Gương mặt Lạc Anh trên giấy như đang nhìn lại chàng, thân quen mà xa lạ, thực mà như mộng.

Chàng khẽ thở dài, đặt bức tranh xuống bàn.

Một cuộc gặp ngắn ngủi... sao khiến lòng ta xao động đến vậy? Nàng là ai? Tà Dương Tộc... có liên quan gì đến những biến động sắp tới của Tông môn? Hay chỉ là những cảm xúc thoáng qua, của kẻ vừa trải qua một chuyến hành trình dài?

Những câu hỏi không lời đáp xoay vần theo tiếng mưa đêm nặng hạt, khiến lòng chàng tu sĩ trẻ càng thêm lắng sâu, như một khúc nhạc không lời vang mãi trong tâm hồn...

More Chapters