Cột sáng vàng kim chói lòa từ lòng đất bắn thẳng lên cửu thiên, mang theo khí tức của sự sống và bản nguyên thuần khiết đến cực điểm, đã như một hiệu lệnh vô hình, thổi bùng lên ngọn lửa tham lam và điên cuồng trong lòng tất cả những Đại Năng có mặt tại thung lũng phế tích gần Trụ Đạo Tâm. “Linh Căn Ánh Kim!” – ý nghĩ đó như một tia sét đánh thẳng vào thức hải của từng người, khiến lý trí vốn đã mong manh nay hoàn toàn bị dục vọng chiếm đoạt.
Không một lời cảnh báo, không một chút do dự, cuộc hỗn chiến vốn đã âm ỉ nay chính thức bùng nổ trên diện rộng với một quy mô khủng khiếp hơn gấp bội.
“Đoạt lấy Linh Căn!”
“Thần vật là của Huyết Ma Cung ta!”
“Kẻ nào dám cản đường, giết không tha!”
Vô số tiếng gầm thét, những tiếng hô hét cuồng loạn vang vọng khắp không gian. Hàng trăm, hàng ngàn luồng thần thông đủ màu sắc, mang theo uy thế kinh thiên động địa, từ các phe phái khác nhau đồng loạt được triển khai. Pháp bảo bay rợp trời như châu chấu, kiếm quang, đao ảnh xé rách không gian, những lĩnh vực mạnh mẽ va chạm vào nhau, tạo nên những tiếng nổ kinh hoàng tựa như thiên địa sụp đổ. Bầu trời khu vực gần Trụ Đạo Tâm vốn đã hỗn loạn nay càng thêm rung chuyển dữ dội, vô số vết nứt không gian đen ngòm xuất hiện rồi lại bị Pháp Tắc cuồng bạo xé toạc lớn hơn.
Giữa tâm điểm của cơn bão hủy diệt ấy, nhóm người Thương Khung Triều Đại lập tức trở thành một trong những mục tiêu bị nhắm đến nhiều nhất. Ai cũng biết, với thực lực và nội tình thâm sâu của Thương Khung, nếu để họ chiếm được tiên cơ, những kẻ khác đừng hòng có cơ hội.
Thủy Tổ Vạn Pháp Quy Nhất Lão Tổ (Vạn Quy), đối mặt với tình thế hỗn loạn và sự hung hãn của vô số thế lực đang như thiêu thân lao đầu vào lửa, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt cổ xưa vốn tĩnh lặng nay lóe lên một tia bất đắc dĩ nhưng cũng đầy uy nghiêm. Ngài biết, không thể tiếp tục đứng ngoài quan sát được nữa. Khi một liên minh gồm ba vị Đạo Tổ từ các tông môn khác, ánh mắt đỏ ngầu vì tham lam, hợp lực công kích về phía Tinh Diệu Chân Nhân, định bụng bắt người để uy hiếp, Thủy Tổ Vạn Quy cuối cùng cũng đã động.
Ngài không có những động tác khoa trương, chỉ khẽ phất nhẹ tay áo. Một luồng khí tức mênh mông, cổ lão, tựa như chính Đại Đạo sơ khai từ người ngài tỏa ra. Không gian xung quanh ba vị Đạo Tổ kia bỗng nhiên như ngưng đọng lại, thần thông của họ đang trên đà công phá bỗng khựng lại giữa không trung, rồi như những tấm gương mỏng manh, vỡ tan thành vô số mảnh vụn năng lượng. Ba vị Đạo Tổ kia còn chưa kịp kinh hãi, đã cảm thấy một lực lượng không thể chống cự đánh úp vào thần hồn, cả ba đồng loạt hộc máu tươi, thân hình lảo đảo bay ngược ra xa hàng trăm trượng, ánh mắt nhìn về phía Thủy Tổ Vạn Quy tràn đầy vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi. Chỉ một cái phất tay áo đã đánh lui ba vị Đạo Tổ! Thực lực của lão nhân này... rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào?
“Những kẻ muốn chết, cứ việc tiến lên!” Giọng nói của Thủy Tổ Vạn Quy không lớn, nhưng lại ẩn chứa một uy lực khiến những kẻ đang điên cuồng lao về phía cột sáng vàng kim cũng phải khựng lại trong giây lát, trong lòng không khỏi dấy lên một sự kiêng dè sâu sắc.
Trong khi Thủy Tổ Vạn Quy ra tay trấn áp những kẻ liều lĩnh nhất, Tinh Diệu Chân Nhân, với "cái não thông minh" của mình, cũng không hề đứng yên. Bà nhanh chóng phân tích tình hình chiến trường hỗn loạn, nhận diện các phe phái, điểm mạnh yếu và những mối liên kết tạm thời của chúng. Bà không trực tiếp tham gia vào những trận chiến đỉnh cao, mà dùng ý niệm truyền lệnh cho Trưởng Lão Diệp Vấn Thiên và các cao thủ Thương Khung khác đang có mặt, yêu cầu họ kết thành những chiến trận đặc thù của Thương Khung Triều Đại. Những chiến trận này không nhằm mục đích tiêu diệt kẻ địch bằng mọi giá, mà chủ yếu là để phòng ngự, cầm chân những đối thủ mạnh, hoặc khéo léo tạo ra sự hỗn loạn có lợi, che mắt các thế lực khác để một nhóm tinh nhuệ của Thương Khung có thể âm thầm tiếp cận khu vực trung tâm, nơi cột sáng vàng kim đang ngày một rực rỡ. Đồng thời, bà cũng không quên sử dụng những mưu kế ly gián, thỉnh thoảng lại tung ra vài tin đồn thất thiệt về việc một phe nào đó đã tìm được "bí mật khác" của Linh Căn, khiến các thế lực đang tạm thời liên thủ với nhau lại nảy sinh nghi kỵ, tự tàn sát lẫn nhau.
Ở một diễn biến khác, Trụ Đạo Quản Hệ, với vai trò "duy trì Trật Tự", cũng đã không thể ngồi yên. Kình Thiên Tử, với bản tính cương trực và lòng căm ghét hỗn loạn đến cực điểm, dẫn đầu các Chấp Pháp Giả TĐQH, tay cầm Thiên Võng Giám Luật, một tấm lưới bằng ánh sáng Thiên Luật có khả năng phong tỏa và trấn áp vạn pháp, tung hoành giữa chiến trường. Bất cứ nơi nào có giao tranh ác liệt nhất, hoặc những kẻ nào tỏ rõ ý đồ chống đối lại quyền uy của TĐQH, đều trở thành mục tiêu công kích không khoan nhượng của hắn. Vô số tu sĩ từ các thế lực nhỏ hơn, chỉ vì một chút tham lam mà dám cản đường Chấp Pháp Giả, đều bị Thiên Võng Giám Luật nghiền nát thành tro bụi, tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp vang lên.
Thiên Quân Giám Chủ, vẫn đứng ở một tầng không gian cao hơn, ánh mắt lạnh lùng quan sát toàn cục qua một Pháp Bảo tựa như một tấm gương cổ, phản chiếu mọi diễn biến của chiến trường. Bà không trực tiếp ra tay, nhưng mỗi một ánh mắt, mỗi một cái nhíu mày của bà dường như đều ẩn chứa những toan tính sâu xa. Thỉnh thoảng, một vài mệnh lệnh tinh vi lại được truyền đi từ ý niệm của bà, điều phối hành động của Kình Thiên Tử và các đội quân TĐQH khác, không chỉ nhằm mục đích dẹp loạn, mà còn có thể là để "thử" thực lực thực sự của Thương Khung, hoặc ngầm loại bỏ những thế lực có thể trở thành chướng ngại cho kế hoạch riêng của TĐQH và Thập Giới Hội Đồng đối với khu vực gần Trụ Đạo Tâm này.
Cuộc chiến ngày càng trở nên khốc liệt. Hàng loạt các tông môn, gia tộc từ các Vũ Trụ Chủ Thể khác, những tán tu đại năng bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt không lối thoát. Mỗi người một mục đích: kẻ vì ảo ảnh Linh Căn, người vì muốn đục nước béo cò, kẻ lại bị ép phải tham chiến để tự vệ. Trong những trận chiến quy mô lớn như thế này, nơi các Đạo Tổ, Thiên Tôn không ngần ngại tung ra những đòn hủy diệt, dư chấn sức mạnh đủ để nghiền nát những tu sĩ cảnh giới thấp hơn. Đúng như người ta thường nói, "thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa", vô số tu sĩ từ các tinh vực khác, những người ôm mộng tìm kiếm cơ duyên, nay lại phải bỏ mạng nơi đất khách quê người, thân xác tan thành mây khói, đạo quả ngàn năm tu luyện cũng theo đó mà tiêu tan.
Những phi thuyền pháp bảo khổng lồ, vốn là niềm tự hào của nhiều tông môn, nay bị những luồng thần thông mạnh mẽ đánh trúng, nổ tung thành những quả cầu lửa rực sáng giữa không trung. Các kết giới phòng ngự, dù được gia cố bằng vô số linh thạch và trận pháp, cũng bị xé toạc một cách không thương tiếc. Pháp Tắc tại khu vực này trở nên cực kỳ hỗn loạn, không gian liên tục rạn nứt rồi lại được Quy Củ của vũ trụ tự chữa lành một cách chậm chạp, thời gian ở một vài nơi thậm chí còn bị nhiễu loạn cục bộ, lúc nhanh lúc chậm, khiến những người bị kẹt trong đó không biết đâu mà lần.
Giữa lúc trận chiến đang diễn ra với mức độ tàn khốc nhất, cột sáng vàng kim ở trung tâm phế tích bỗng nhiên rung động dữ dội. Ánh sáng của nó không còn ổn định mà bắt đầu chớp tắt liên hồi, khí tức bản nguyên thuần khiết lúc mạnh lúc yếu, tựa như một ngọn nến trước gió, có thể tắt phụt bất cứ lúc nào.
“Không ổn! Linh Căn sắp thực sự xuất thế rồi sao?”
“Hay là có kẻ nào đó đã thành công chạm vào được nó?”
Những suy đoán điên cuồng lại một lần nữa dấy lên trong đầu các Đại Năng. Họ càng thêm điên cuồng công kích lẫn nhau, ai cũng muốn là người đầu tiên tiếp cận được "thần vật".
Đúng lúc này, vị Kiếm Tôn áo trắng từ Kiếm Vũ Trụ, người đã chém ra nhát kiếm kinh thiên ban nãy, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc xen lẫn một chút nghi hoặc. Dường như, hắn đã cảm nhận được điều gì đó bất thường, một sự "giả tạo" tinh vi trong cái gọi là "dị tượng Linh Căn xuất thế" này. Nhưng trước sự điên cuồng của đám đông, lời nói của hắn có lẽ cũng chẳng có mấy trọng lượng.
Trận huyết chiến tại Trụ Tâm Vực vẫn tiếp diễn, máu chảy thành sông, xương chất thành núi. Các thế lực lớn như Thương Khung và Trụ Đạo Quản Hệ, dù thực lực vượt trội, cũng bị cuốn vào vòng xoáy không thể thoát ra, vừa phải đối phó với vô số kẻ địch, vừa phải cảnh giác lẫn nhau, đồng thời vẫn không ngừng tìm cách tiếp cận trung tâm của dị tượng.
Bất chợt, từ phía cột sáng vàng kim, một tiếng gầm rú trầm thấp nhưng mang theo uy lực của viễn cổ vang lên, một luồng năng lượng còn kinh khủng hơn trước đó bộc phát, quét ngang chiến trường. Tất cả những ai bị luồng năng lượng này chạm phải, bất kể tu vi cao thấp, đều cảm thấy thần hồn chấn động, khí huyết sôi trào.
Một biến cố mới, còn đáng sợ hơn, dường như sắp sửa xảy ra!