Ánh sáng lờ mờ của Tâm Uyên chiếu lên khuôn mặt của hai người, một lạnh lùng như băng, một ngưng trọng như núi. Con đường an toàn đã ở ngay trước mắt, chỉ cần bước qua bức tường ý chí kia, họ sẽ quay lại vùng ngoại vi, kết thúc cuộc phiêu lưu kinh hồn bạt vía này. Nhưng tiếng gọi yếu ớt từ trong khe nứt tối tăm kia lại giống như một cái móc câu vô hình, níu giữ bước chân của Lâm Phong.
Tô Thanh Sương nhìn hắn. Nàng không hỏi. Nàng chỉ nhìn vào đôi mắt của hắn, đôi mắt đã không còn sự non nớt của ngày đầu gặp mặt, mà đã sâu thẳm như một bầu trời đêm. Nàng thấy trong đó sự giãy giụa, sự khao khát, và một sự chắc chắn không thể lay chuyển.
Nàng là người thông minh. Nàng biết, đối với một người mang trong mình bí mật kinh thiên như Lâm Phong, bất kỳ thứ gì có thể tạo ra sự cộng hưởng với sức mạnh của hắn đều là một cơ duyên còn lớn hơn cả Đạo Quả. Bỏ qua nó, có thể hắn sẽ phải hối hận cả đời.
"Nguy hiểm không?" cuối cùng, nàng lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lẽo nhưng đã không còn sự xa cách.
Lâm Phong nhắm mắt lại, dùng Hỗn Độn khí để cảm nhận thật kỹ. Luồng khí tức từ trong khe nứt tuy vô cùng cổ xưa và mạnh mẽ, nhưng nó không hề có ác ý. Nó không phải là một cái bẫy. Nó giống như một người thân đang hấp hối, phát ra tiếng gọi yếu ớt cuối cùng.
"Không có sát khí," hắn đáp, giọng chắc nịch. "Nhưng... ta cảm thấy nó rất quan trọng. Quan trọng hơn tất cả những gì chúng ta đã thấy."
Tô Thanh Sương im lặng. Nàng đang đánh giá rủi ro. Thời gian ở trong bí cảnh không còn nhiều. Rời đi bây giờ, họ đã là những người thu hoạch lớn nhất. Ở lại, có thể sẽ có được cơ duyên lớn hơn, nhưng cũng có thể sẽ vĩnh viễn không ra được nữa. Nàng nhìn Lâm Phong, rồi lại nhìn về con đường ra. Cuối cùng, nàng thở ra một hơi khí trắng.
"Ta đã nói rồi, ta không muốn đồng đội của mình là một kẻ yếu đuối," nàng nói. "Ta cũng không muốn đồng đội của mình sau này phải hối hận vì đã bỏ lỡ cơ duyên. Đi thôi. Nhưng nếu có biến, phải lập tức rút lui."
Một lần nữa, nàng lại đặt cược vào hắn. Sự tin tưởng này, dù được bao bọc bởi lớp vỏ lý trí lạnh lùng, lại khiến tim Lâm Phong ấm lên. Hắn gật đầu thật mạnh.
Hai người không chần chừ nữa, tiến về phía khe nứt tối om. Nó rất hẹp, chỉ đủ cho một người lách qua. Lâm Phong đi trước, dùng Hỗn Độn khí để dò đường. Tô Thanh Sương theo sát phía sau, thanh Hàn Sương kiếm đã ra khỏi vỏ, sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống.
Bên trong khe nứt là một con đường dốc xuống, vô cùng tối tăm và chật hẹp. Càng đi xuống, luồng khí tức Hỗn Độn càng trở nên nồng đậm, nhưng cũng càng thêm suy yếu, giống như một ngọn nến sắp tàn.
Sau khi đi xuống khoảng một ngàn trượng, không gian phía trước đột nhiên rộng ra. Họ đã đến một cái hang động khổng lồ dưới lòng đất.
Khác với sự hoang tàn của Đoạn Hồn Uyên, nơi này lại vô cùng đơn sơ. Giữa hang động, có một cái hồ nước nhỏ, nước trong hồ không phải là nước bình thường, mà là một loại chất lỏng màu xám đen, đặc quánh như thủy ngân, tỏa ra khí tức Hỗn Độn nguyên thủy nhất. Đây chính là "Hỗn Độn Nguyên Dịch" trong truyền thuyết, một giọt cũng đủ để khiến các vị đại năng phải tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy.
Nhưng thứ thực sự thu hút ánh mắt của Lâm Phong, lại là vật ở trung tâm của hồ nước.
Đó là một đoạn sáo trúc màu đen.
Nó chỉ dài chừng một gang tay, trông vô cùng cũ kỹ, giống hệt như một mảnh vỡ của cây sáo trúc mà hắn luôn mang theo bên mình. Nó đang lơ lửng trên mặt hồ, chính là thứ đang phát ra luồng khí tức yếu ớt kia.
"Đây... đây là..." Lâm Phong run rẩy, hắn không thể tin vào mắt mình.
Hắn vội vàng lấy cây sáo trúc của mình ra. Ngay khi cây sáo của hắn xuất hiện, đoạn sáo trong hồ bỗng nhiên rung động một cách dữ dội. Hai vật thể, một lớn một nhỏ, một hoàn chỉnh một vỡ nát, dường như đang tạo ra một sự cộng hưởng vượt qua cả không gian và thời gian.
Một dòng ký ức cổ xưa, rõ ràng hơn bất kỳ lần nào trước đây, bỗng nhiên tràn vào tâm trí Lâm Phong!
Hắn thấy một cảnh tượng từ thời hồng hoang. Cả vũ trụ chỉ là một vùng hỗn mang. Rồi từ trong hỗn mang đó, một cây trúc chín đốt màu đen tuyền từ từ sinh ra. Nó là sinh vật đầu tiên, là pháp tắc đầu tiên. Khi nó trưởng thành, nó tự gãy làm chín đoạn, hóa thành chín loại thần khí hỗn độn khác nhau, bay về chín phương trời. Cây sáo của hắn chính là một trong chín đoạn đó, là đoạn ẩn chứa "Đạo" của sự "Thôn Phệ và Phân Giải". Còn đoạn sáo trước mặt, khí tức của nó lại mang theo một loại pháp tắc khác: "Sáng Tạo và Tái Sinh".
"Ra là vậy... ra là vậy!" Lâm Phong lẩm bẩm, nước mắt chảy dài trên má. Hắn cuối cùng cũng đã hiểu rõ nguồn gốc thực sự của mình, của Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết. Nó không phải là một công pháp, mà là bản năng của chính món thần khí này!
Hắn bước về phía hồ nước. Nhưng khi hắn sắp chạm vào, một luồng ý chí vô cùng mạnh mẽ, dù đã suy yếu, từ trong đoạn sáo bắn ra, ngăn cản hắn.
"Kẻ kế thừa... ngươi đến quá muộn... Năng lượng của ta... sắp cạn kiệt rồi..." một giọng nói tang thương, mệt mỏi vang lên trong đầu hắn.
"Tiền bối!" Lâm Phong vội vàng nói trong tâm thức.
"Ta đã ở đây... chờ đợi không biết bao nhiêu kỷ nguyên... Ta không thể dung hợp với ngươi được nữa... Sức mạnh của sự Sáng Tạo... sắp tan biến rồi..."
Lâm Phong cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói đó. Hắn nhìn đoạn sáo đang ngày càng mờ đi, trong lòng vô cùng đau đớn.
Đúng lúc này, Tô Thanh Sương ở phía sau đột nhiên lên tiếng, giọng nói của nàng vô cùng quả quyết. "Lâm Phong! Hãy dùng Hỗn Độn khí của ngươi, rót vào đó! Dùng sức mạnh của ngươi để nuôi dưỡng nó!"
Lâm Phong sững lại. Hắn hiểu ý của nàng. Hỗn Độn khí của hắn và của đoạn sáo cùng chung một nguồn gốc. Có lẽ hắn có thể cứu được nó. Nhưng làm vậy, hắn sẽ tiêu hao một lượng lớn sức mạnh mà hắn đã khổ công tu luyện, thậm chí có thể khiến tu vi của hắn bị tụt lùi.
Đây là một canh bạc. Một canh bạc lớn nhất từ trước đến nay.
Hắn nhìn đoạn sáo đang hấp hối, rồi lại nhìn Tô Thanh Sương. Trong đôi mắt lạnh như băng của nàng, hắn thấy được một sự tin tưởng không hề lay chuyển. Nàng tin rằng hắn sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Và hắn, không một chút do dự.
Hắn ngồi xếp bằng bên bờ hồ, hai tay đặt trước ngực, vận chuyển toàn bộ Hỗn Độn khí đã đạt đến Nhị Cảnh, không giữ lại một chút nào, rót thẳng về phía đoạn sáo trúc.
Một cây cầu năng lượng màu xám đen nối liền giữa hắn và đoạn sáo.
Đoạn sáo vốn đang mờ ảo, sau khi nhận được sự bổ sung từ Lâm Phong, bỗng nhiên bùng lên một ánh sáng rực rỡ. Nó không còn suy yếu nữa, mà bắt đầu tham lam hấp thu sức mạnh của hắn.
Cơ thể Lâm Phong run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn cảm thấy sức mạnh trong người mình đang bị rút đi một cách điên cuồng. Nhưng hắn không dừng lại. Hắn cắn chặt răng, kiên trì truyền năng lượng qua.
Tô Thanh Sương đứng đó, siết chặt chuôi Hàn Sương kiếm, trong lòng vô cùng căng thẳng. Nàng biết, hắn đang đánh một canh bạc bằng cả tiền đồ của mình. Nếu thành công, hắn sẽ có được một cơ duyên không thể tưởng tượng. Nếu thất bại, hắn sẽ mất tất cả.
Thời gian từng chút một trôi qua. Khi Hỗn Độn khí trong người Lâm Phong sắp cạn kiệt, khi ý thức của hắn sắp mơ hồ, đoạn sáo trúc kia cuối cùng cũng đã ổn định lại. Nó không còn mờ ảo nữa, mà đã trở nên ngưng thực.
Rồi, nó hóa thành một luồng sáng đen, bay thẳng về phía cây sáo trên tay Lâm Phong. Hai vật thể va chạm vào nhau, không có tiếng nổ nào, mà là một sự dung hợp hoàn hảo.
Cây sáo trúc của Lâm Phong vẫn giữ nguyên hình dáng, nhưng trên thân nó, bên cạnh những phù văn của sự "Thôn Phệ", đã xuất hiện thêm những phù văn mới của sự "Sáng Tạo". Nó đã trở nên hoàn chỉnh hơn.
Đồng thời, một luồng năng lượng vô cùng tinh thuần, mang theo pháp tắc của sự Sáng Tạo và Tái Sinh, từ cây sáo trúc phản ngược lại, chảy vào cơ thể đã khô cạn của Lâm Phong.
"ẦMMMMMMMM!!!!!"
Hỗn Độn Đạo Thai trong đan điền của hắn, sau khi nhận được luồng năng lượng này, đã không chỉ hồi phục, mà còn điên cuồng lớn mạnh, phá vỡ bình cảnh, tiến thẳng đến một cảnh giới mà hắn chưa bao giờ dám mơ tới.
Bên ngoài, cả Đoạn Hồn Uyên rung chuyển. Một cột sáng màu xám đen từ trong khe nứt bắn thẳng lên bầu trời màu tím kịt.
Lâm Phong đã thắng canh bạc này. Hắn không chỉ cứu được một mảnh vỡ của món thần khí cội nguồn, mà còn nhận được một sự lột xác kinh thiên động địa.
Nhưng hắn không biết rằng, cột sáng này cũng đã trở thành một ngọn hải đăng, thu hút tất cả những kẻ đang có mặt trong Thái Cổ Bí Cảnh.