Cherreads

Người Lính Đến Từ Tương Lai

võ_tuấn_huy_đinh
42
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 42 chs / week.
--
NOT RATINGS
1.7k
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Tàn Tro và Tái Sinh

Cái chết có mùi giống như lốp xe cháy khét và vị của máu trong cổ họng.

Đó là suy nghĩ cuối cùng của Huy trước khi thế giới của anh vỡ tan thành một bản giao hưởng chói tai của kim loại bị xé toạc và kính vỡ vụn. Chiếc xe tải mất lái, một khoảnh khắc bất cẩn của người tài xế say rượu, và cuộc đời của một xạ thủ hàng đầu đã kết thúc trên một con đường cao tốc ẩm ướt. Bóng tối ập đến, lạnh lẽo và tuyệt đối.

Nhưng rồi, bóng tối bị xé toạc.

Không phải bởi ánh sáng thiên đường, mà bởi một tiếng nổ long trời lở đất hất tung anh lên. Không khí đặc quánh mùi thuốc súng và một thứ mùi hăng nồng của gạch vữa bị nghiền nát. Đau đớn. Một cơn đau nhói, bỏng rát ở ngực trái, khác hẳn cảm giác dập nát của vụ tai nạn. Cơn đau này sắc lẻm, nóng hổi.

Huy mở mắt. Hoặc, anh nghĩ đó là mắt của mình.

Mọi thứ nhòe đi trong một mớ hỗn độn màu xám và cam. Tiếng la hét bằng thứ tiếng Việt quen thuộc nhưng xa lạ, những mệnh lệnh đứt quãng át cả tiếng súng trường lách tách và tiếng gầm gừ đều đặn, đáng sợ của một thứ gì đó rất lớn, rất gần. Anh đang nằm sấp, má áp trên nền đất lạnh lẽo, lổn nhổn sỏi đá.

"Bình! Dậy đi! Nó tới kia rồi!"

Một bàn tay thô ráp túm lấy vai anh và lắc mạnh. Huy rên rỉ, không phải vì lời nói, mà vì một làn sóng ký ức xa lạ ập vào tâm trí anh. Hoàng Văn Bình. Học sinh trường Bưởi. Tự vệ thành. Gia đình ở phố Hàng Bạc. Lời thề Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh... Những hình ảnh lướt qua như một cuốn phim cũ: một người mẹ đang khóc, một người cha siết chặt tay, những người bạn cùng gia nhập Vệ quốc đoàn, lòng yêu nước sôi sục, trong sáng và đầy lý tưởng.

Và rồi là cái chết. Một loạt đạn súng máy từ chiếc xe bọc thép. Cảm giác lồng ngực bị xé toạc.

Linh hồn của Huy gào thét trong im lặng. Đây không phải là ký ức của anh. Đây là cuộc đời của người lính trẻ mà anh đang chiếm giữ thân xác. Anh đã chết. Hoàng Văn Bình cũng đã chết. Và bằng một phép màu tàn khốc nào đó, hai sự kiện đó đã giao nhau.

"Đứng dậy, đồng chí!" Tiếng hét lại vang lên, lần này đầy tuyệt vọng.

Bản năng, thứ đã được tôi luyện qua hàng ngàn giờ huấn luyện và thực chiến, đã lấn át sự hoang mang. Huy gạt cơn đau sang một bên, gạt đi những ký ức ma quái của Bình. Anh lật người lại, và thế giới năm 1946 hiện ra trước mắt anh trong tất cả sự hỗn loạn khủng khiếp của nó.

Anh đang ở trong một cái gì đó giống như một công sự được đắp vội vàng, có lẽ là một phần của một tòa nhà lớn đã sụp đổ. Xung quanh anh là những người lính mặc bộ quân phục màu nâu sờn cũ, khuôn mặt họ lem luốc vì khói súng và căng thẳng. Vũ khí của họ là một mớ hỗn tạp. Một vài khẩu súng trường kiểu cũ, vài người chỉ có mã tấu và lựu đạn. 

Và kẻ thù của họ...

Cách đó chưa đầy năm mươi mét, một chiếc xe thiết giáp của Pháp đang ì ầm tiến tới, khẩu súng máy trên nóc xe khạc ra những luồng lửa chết chóc. Những viên đạn găm vào bức tường đổ nát phía trên đầu họ, làm văng ra những mảnh gạch vụn. Những người lính Vệ quốc đoàn bắn trả, nhưng những phát súng của họ rời rạc, thiếu chính xác, giống như những tiếng sủa giận dữ nhưng bất lực vào một con quái vật sắt thép. 

Huy nhìn xuống tay mình. Anh đang nắm chặt một khẩu súng trường. Nó nặng và có vẻ thô kệch, báng súng bằng gỗ sần sùi. Một khẩu Mosin-Nagant, anh nhận ra với một sự ngạc nhiên mơ hồ. Cũ, nhưng đáng tin cậy. Một cách vô thức, những ngón tay anh lướt trên khóa nòng, kiểm tra cơ chế hoạt động. Một động tác mượt mà, chuyên nghiệp, hoàn toàn xa lạ với một cậu học sinh Hà Nội.

Một người đàn ông lớn tuổi hơn với khuôn mặt khắc khổ, có lẽ là chính ủy của đơn vị, nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt ông ánh lên vẻ kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột.

Nhưng Huy không để ý. Mọi thứ trong anh đã thu hẹp lại. Thế giới bên ngoài mờ đi, chỉ còn lại anh, khẩu súng, và mục tiêu. Xạ thủ súng máy trên chiếc xe thiết giáp. Hắn đang lộ ra nửa người trên, tự tin sau tấm chắn thép mỏng. Một sự kiêu ngạo chết người.

Huy không vội vàng. Anh hít một hơi thật sâu, làm chậm nhịp tim lại, một kỹ thuật mà anh đã thực hành đến mức trở thành bản năng. Anh tì báng súng vào vai, cảm nhận sức nặng quen thuộc của nó. Anh nheo mắt, đưa đầu ruồi qua khe ngắm. Không có kính ngắm quang học, chỉ có thước ngắm cơ khí. Nhưng thế là đủ.

Anh tính toán trong đầu. Tốc độ của xe. Hướng gió nhẹ. Độ rơi của đạn ở khoảng cách này.

Thế giới như ngừng lại. Tiếng gào thét, tiếng nổ, tất cả đều tan biến. Chỉ còn lại sự tĩnh lặng tập trung của một kẻ đi săn.

Anh bóp cò.

Tiếng súng trường vang lên, một tiếng "đoàng" sắc gọn, khác hẳn với những tiếng nổ hỗn loạn xung quanh.

Cách đó năm mươi mét, tên lính lê dương giật nảy người, như thể bị một cú đấm vô hình. Chiếc mũ sắt của hắn văng ra, và hắn đổ gục xuống bên trong tháp pháo. Khẩu súng máy im bặt.

Trong một khoảnh khắc, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lên công sự. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Huy. Người lính trẻ tên Tuấn, bạn thân của Bình, miệng há hốc. Chính ủy Sơn nheo mắt, một tia nhìn sắc lẹm, đầy dò xét. Họ đã thấy Bình bắn súng trước đây. Nhưng họ chưa bao giờ thấy anh bắn như thế. Đó không phải là phát súng của một người lính tự vệ. Đó là phát súng của một đao phủ.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng gầm lớn hơn. Một chiếc xe tăng Renault của Pháp, to lớn và đáng sợ hơn nhiều, đang rẽ qua góc phố, nòng pháo của nó từ từ quay về phía họ.

Sự hoảng loạn lại bao trùm.

"Bom ba càng! Ai có bom ba càng!" một người hét lên.

Tuấn, như bừng tỉnh khỏi cơn mê, chộp lấy một trong những vũ khí cảm tử đáng sợ đó. Đó là một quả bom hình phễu được gắn trên một cây gậy dài, với ba chiếc càng sắt ở đầu. Với một tiếng hét xung trận, cậu lao ra khỏi công sự, định chạy thẳng về phía trước xe tăng. 

"Dừng lại! Đồ ngốc!" Huy gầm lên, giọng anh khàn đi vì khói và ký ức lạ lẫm. Lời nói tuôn ra gần như là một phản xạ. "Nó sẽ chẳng có tác dụng gì đâu!"

Tuấn khựng lại, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy hoang mang.

"Nhắm vào xích xe!" Huy hét, chỉ tay. Kiến thức từ hàng trăm cuốn sách lịch sử và tài liệu quân sự của thế kỷ 21 trào ra. "Hoặc khoang động cơ phía sau! Đừng có đâm vào giáp trước!"

Chiếc xe tăng ngày càng gần, tiếng xích sắt của nó nghiến trên đường phố Hà Nội như tiếng nghiến răng của tử thần. Tuấn nhìn Huy, rồi nhìn con quái vật thép đang tiến tới. Trong đôi mắt cậu, sự liều lĩnh ban đầu được thay thế bằng một tia hy vọng mong manh, một sự tin tưởng bất ngờ vào người đồng đội vừa tái sinh từ cõi chết.

Trận chiến giành Bắc Bộ Phủ vẫn tiếp diễn, và đối với Huy, cuộc chiến giành giật sự sống của chính mình chỉ vừa mới bắt đầu. Anh không còn ở thế kỷ 21 nữa. Anh đang ở giữa lòng Hà Nội năm 1946, trong thân xác của một người đã chết, với khẩu súng của một người anh hùng, và kiến thức của một bóng ma đến từ tương lai.