Cherreads

Chapter 16 - BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG, MẦM SỐNG VƯƠN LÊN

Những ngày dài đằng đẵng sau cuộc thảm sát đẫm máu tại ngôi làng nhỏ ven rừng Hoang Giới, gã cầm đầu của Hắc Phong Đường cùng bốn tên thuộc hạ thân tín cuối cùng cũng đã mang được hai cái xác lạnh lẽo, được bọc kỹ trong vải lanh, trở về điểm hẹn bí mật tại một tửu điếm tồi tàn ở ngoại ô Thành Đô. Tên thị vệ thân tín của Tàng Vân Tông đã chờ sẵn ở đó, vẻ mặt có chút sốt ruột nhưng cố giữ vẻ bình thản.

Thấy gã mặt sẹo bước vào, theo sau là hai thuộc hạ khiêng theo "hàng", tên thị vệ đứng bật dậy, ánh mắt sáng lên.

"Thế nào rồi?" hắn hỏi, giọng cố giữ vẻ bình tĩnh.

Gã cầm đầu sát thủ cười khẩy, cho thuộc hạ đặt hai cái xác xuống. Hắn lật tấm vải che mặt của Dạ Thần và Lạc Anh ra một cách qua loa.

"Người đây, hàng đây. Không thiếu một sợi tóc." Gã nói, giọng khàn khàn. "Tên Dạ Thần và con yêu nữ Tà Dương Tộc đó đã được xử lý sạch sẽ theo đúng yêu cầu. Ngôi làng đó cũng đã thành tro bụi."

Tên thị vệ của Tàng Vân Tông nhìn hai gương mặt đã không còn sinh khí, một cảm giác hài lòng thoáng qua trên nét mặt hắn.

"Rất tốt! Rất tốt!" Hắn vỗ tay khen. "Không hổ danh là Hắc Phong Đường, sát thủ tiền thưởng hàng đầu của Hoang Giới. Các ngươi quả nhiên không làm Tông Chủ của ta thất vọng!" Hắn lấy ra một túi tiền nặng trịch khác, đặt lên bàn. "Đây, như đã hứa, số tiền thưởng còn lại này thuộc về các ngươi. Từ nay, việc này coi như chưa từng xảy ra, không ai biết, không ai hay."

Điều mà tên thị vệ này không hề hay biết, và có lẽ Tông Chủ Tàng Vân Tông cũng chưa thể ngờ tới, là Dạ Thần và Lạc Anh còn có một cô con gái nhỏ. Gã cầm đầu sát thủ, để nhanh chóng kết thúc hợp đồng và nhận đủ số tiền thưởng kếch xù này mà không gặp thêm phiền phức nào về việc "làm sót việc", đã quyết định che giấu hoàn toàn chuyện có một đứa trẻ đã thoát được, hoặc đúng hơn là chúng không tìm thấy. Dù sao thì, một đứa trẻ sơ sinh giữa rừng hoang bão tố, làm sao có thể sống sót? Kệ nó vậy. – gã đã nghĩ thế.

"Chà, số tiền này quả thực rất lớn, đúng như lời của Tông Chủ các người đã hứa." Gã mặt sẹo cầm lấy túi tiền, ước lượng sức nặng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hài lòng. "Hợp tác vui vẻ. Nếu Tông Chủ của các người còn có 'mối' nào ngon ăn như thế này, cứ việc tìm đến Hắc Phong Đường."

Nói rồi, hắn cùng bốn tên thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi tửu điếm, hòa vào dòng người phức tạp của Thành Đô, như những bóng ma biến mất không dấu vết.

Trở về doanh trại chính của Hắc Phong Đường, một hang ổ bí mật nằm sâu trong một dãy núi hiểm trở, gã cầm đầu bắt đầu chia chác tiền thưởng. Nhưng nhiều ngày, rồi nhiều tuần trôi qua, hắn vẫn không thấy tăm hơi của đám thuộc hạ được lệnh ở lại khu rừng gần Tà Dương Tộc để "dọn dẹp nốt những tàn dư" và "tìm kiếm kỹ càng hơn" trở về. Một sự nghi ngờ, một cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng lão sát thủ dày dạn kinh nghiệm này. Chẳng lẽ... đám đó đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn? Hay là chúng nó tham lam muốn chiếm đoạt thứ gì đó mà bỏ trốn? Hoặc tệ hơn... có một thế lực nào khác đã nhúng tay vào? Lão cau mày, một dự cảm không lành bắt đầu ám ảnh.

Năm năm dài đã trôi qua kể từ đêm mưa máu định mệnh ấy. Tại một nơi hẻo lánh, hoang vu, cách xa Tàng Vân Tông và những chốn phồn hoa đô hội của Hoang Giới đến hàng nghìn, hàng vạn dặm, trong một căn nhà tranh đơn sơ nép mình dưới một vách núi đá cao chót vót, quanh năm mây mù bao phủ, không khí âm u và lạnh lẽo, một bé gái nhỏ đang ngồi chơi trước hiên nhà.

Đó chính là Uyển Nhi.

Cô bé giờ đây đã được 8 tuổi. Nước da có phần trắng ngọc ngà vì sương gió núi rừng, nhưng vẫn không che giấu được những đường nét thanh tú, xinh xắn được thừa hưởng từ cả cha lẫn mẹ. Mái tóc đen nhánh ngày nào giờ đã dài hơn, được búi gọn gàng bằng một sợi dây rừng. Đặc biệt nhất là đôi mắt của Uyển Nhi, vẫn to tròn và đen láy, nhưng giờ đây lại ánh lên một màu xám xanh kỳ ảo, sâu thẳm và có chút gì đó xa xăm, như chứa đựng cả một bầu trời đêm đầy sao. Đôi mắt ấy dường như có thể nhìn thấu tâm can người khác, lại vừa như ẩn chứa những bí mật mà không ai có thể chạm tới.

Uyển Nhi đang dùng một cành cây khô vẽ những hình thù kỳ lạ trên mặt đất ẩm. Bên cạnh cô bé, Tàn Kiếm Khách, lão nhân đã mang cô bé về đây năm năm trước, đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt tĩnh tọa, thanh cổ kiếm không bao vẫn đặt ngang trên đùi, lặng lẽ như một tảng đá. Dù không nói năng gì, nhưng sự hiện diện của lão như một ngọn núi vững chãi, che chở cho sự bình yên của đứa trẻ.

Cuộc sống ở nơi này vô cùng khắc nghiệt, tài nguyên khan hiếm, quanh năm chỉ có tiếng gió rít qua những khe đá và tiếng chim kêu khắc khoải làm bạn. Nhưng chính trong môi trường đó, Uyển Nhi đã lớn lên, mạnh mẽ và kiên cường hơn những đứa trẻ cùng trang lứa.

Số phận của Dạ Thần và Lạc Anh đã khép lại một cách bi thương trong ARC đầu tiên này. Âm mưu của Tông Chủ Tàng Vân Tông (tạm thời) đã đạt được mục đích. Nhưng lão không hề hay biết, một mầm sống, một tia hy vọng mang tên Uyển Nhi, người mang trong mình dòng máu của Dạ Thần và Lạc Anh, cùng với những bí mật từ Tà Dương Tộc và có thể cả những ảnh hưởng từ "nguyên thần" năm xưa, đã được một bàn tay bí ẩn gieo vào một vùng đất mới, dưới sự bảo vệ của một kiếm khách phi thường.

Một chương cũ đã khép lại. Một chương mới, một hành trình mới của Uyển Nhi, sắp sửa bắt đầu.

(Kết thúc Chương 16 – Hết ARC 1 / Hồi 1)

More Chapters