Thương Khung đại điện nghị sự, sau khi chư vị Trưởng Lão mang theo tâm tư cùng trọng trách cáo lui, dần phục hồi vẻ tĩnh tịch vốn có. Độc một mình Tinh Diệu Chân Nhân ngự giữa không gian khoáng đạt mà uy nghiêm vô ngần. Pháp nhãn bà vẫn hướng về cõi vô tận bên ngoài, nơi những quyết sách vừa được Thủy Tổ Vạn Pháp Quy Nhất Lão Tổ chuẩn thuận sắp sửa nhấc lên những cơn sóng cuồng lan khắp Chư Thiên Vạn Giới. Trọng trách tìm kiếm manh mối về Linh Căn Ánh Kim cùng "bạch phát ma nhân" năm xưa vẫn như núi Thái Sơn đè nặng, song giờ đây, trong tâm khảm bà đã hiện rõ một phương hướng. Thần quang quyết đoán trong đôi mắt của bậc Thiên Tôn Cảnh càng thêm phần rạng rỡ.
Ý niệm vừa định, Tinh Diệu Chân Nhân thân hình khẽ chuyển. Vẻ trầm tư ưu ái tức khắc nhường chỗ cho khí độ quyết liệt và uy phong lẫm liệt của một vị Tông chủ nắm trong tay vận mệnh cả một Thượng Cổ Triều Đại. Thanh âm bà tuy không vang vọng, nhưng từng lời tựa châu ngọc, đủ để truyền đến từng ngóc ngách của Thương Khung điện, nơi các Phụng Hành đường đang cung kính chờ lệnh:
"Truyền ngô chi lệnh!"
Tức thì, những đạo hư ảnh, những vị Chưởng sự chấp chưởng các ban ngành trọng yếu của Thương Khung, vô thanh vô tức hiện thân từ trong hư không, đồng loạt khom mình, kính cẩn đợi chỉ thị.
"Lập tức khởi động kế hoạch 'Kình Thiên Chiêu Vũ'. Lệnh cho Huyền Quang Các chiếu theo nội dung ngô đã phê duyệt, chế tác chiếu thư. Lệnh cho Tinh Diệu Các chuẩn bị Thông Thiên Pháp Bảo 'Vạn Lý Hồng Ảnh'. Yêu cầu các bộ đường liên quan toàn lực hiệp trợ, tất phải đảm bảo chiếu thư được chuyển đến tay các vị Chưởng môn, các phương thế lực chấp chưởng Thập Nhị Đại Thiên Thế Giới một cách (tấn tật - nhanh chóng) và trang trọng nhất!"
"Chúng thần tuân mệnh Tông chủ!" Chư vị Chưởng sự đồng thanh ứng mệnh, rồi thân hình lại một lần nữa hóa thành thanh phong, cấp tốc thi hành.
Tại Huyền Quang Các, dưới sự giám sát trực tiếp của một trong những bậc Trưởng Lão uyên bác nhất – Lý Huyền Thông Trưởng Lão (Chưởng Giới Thiên Quân Trung Kỳ) – những đạo chiếu thư bắt đầu được chế tác. Chiếu thư không dùng giấy thường, mà được chế từ một loại linh ngọc đặc thù chỉ có tại Thương Khung, mỏng tựa cánh ve mà ẩn chứa linh khí thuần khiết vô ngần, đủ sức tự hộ trước ngoại lực xâm phạm. Từng văn tự cổ điển được các Thư Đạo Đại Sư của Thương Khung dùng một loại linh mặc luyện từ nhật nguyệt tinh hoa, cẩn trọng điêu khắc lên ngọc giản, từ ngữ hoa mỹ trang nghiêm, uyển chuyển mà vẫn ngời lên khí phách của một Triều Đại chí cao vô thượng.
Nội dung chiếu thư không trực tiếp ngôn nói mục đích tìm kiếm manh mối về "bạch phát ma nhân", mà chỉ hàm ẩn về một "thiên cổ kỳ duyên", một "cuộc Đạo Pháp Luận Đàm liên quan đến Vận Mệnh Chư Thiên" sẽ được tổ chức tại Triều Đại Thương Khung, trân trọng mời các bậc đại năng, các vị Chưởng môn của những tông phái và thế lực có ảnh hưởng bậc nhất từ Thập Nhị Đại Thiên Thế Giới quang lâm tham dự.
Sau khi hoàn tất, mỗi đạo chiếu thư đều được Tinh Diệu Chân Nhân đích thân kiểm duyệt và điểm chỉ lên đó Tông chủ ấn ký mang theo một tia uy áp thuộc về Thiên Tôn Cảnh. Ấn ký này không chỉ là biểu trưng của quyền lực tối thượng mà còn là một sự bảo chứng, một lời khẳng định đanh thép về tầm quan trọng vô song của sự kiện.
Tiếp đó, tại Tinh Diệu Các, những Thông Thiên Pháp Bảo 'Vạn Lý Hồng Ảnh' – những con tiên hạc được ngưng tụ từ quang hoa thuần túy, có thần thông xuyên qua các Giới Vực Bình Chướng – lần lượt được thôi động. Các vị sứ thần đặc biệt của Thương Khung, những tu sĩ có đạo hạnh cao thâm và lịch duyệt phong phú, cung kính tiếp nhận những đạo chiếu thư đã được phong ấn cẩn mật. Họ bất phát nhất ngôn, chỉ khẽ khấu đầu rồi thân hình hóa thành lưu quang, ngự trên những con Vạn Lý Hồng Ảnh, triển khai một cuộc viễn trình vô tận, mang theo quyết nghị của Thương Khung đi khắp Chư Thiên, gieo xuống những hạt giống của một sự kiện sắp sửa làm kinh động cả cõi Đa Vũ Trụ. Quy mô của kế hoạch quả thực bao trùm thiên địa, cho thấy ý chí sắt đá không gì chuyển lay của Tinh Diệu Chân Nhân.
Trong khi những con tiên hạc mang chiếu thư của Thương Khung bắt đầu hành trình xuyên qua các tinh vực mang mang, thì tại một góc khuất nhỏ nhoi, hoang tịch của một trong vô vàn Đại Thiên Thế Giới, sinh mệnh vẫn luân chuyển theo nhịp điệu riêng của nó.
Hoàn toàn đối nghịch với vẻ nguy nga, tráng lệ và những mưu đồ kinh thiên động địa của Triều Đại Thương Khung, vùng ngoại ô phía Tây của Thành Ô hiện lên với cảnh tượng tiêu điều, hoang vắng. Nơi đây cách biệt sự phồn hoa thịnh vượng của đô thành, chỉ có những dãy núi đá trọc lóc, lởm chởm hiểm ác, những cánh rừng thưa thớt tiêu điều dưới khí trời khắc nghiệt. Họa hoằn lắm, vài con linh thú hạ cấp, thuộc loại "phổ thông" như trường nhĩ thỏ (thỏ tai dài) hay thạch kê (gà gô đá), mới thoảng chạy qua những bụi cây khô khốc, điểm chút sinh khí yếu ớt cho vùng đất cằn cỗi, nhưng đôi khi chúng cũng là mối phiền nhiễu, phá phách vài khoảnh linh điền ít ỏi của những hộ phàm nhân nghèo khó còn bám trụ nơi đây.
Giữa khung cảnh thê lương ấy, một tiểu thân ảnh gầy gò, đơn bạc đang khom lưng bước đi trên con đường đất đá gập ghềnh. Đó chính là Uyển Nhi, mới tám tuổi đầu. Mái tóc ô phát (tóc đen) của tiểu nữ hài có phần rối loạn vì phong trần cùng lao lực, vài lọn tóc mai bết dính vì hãn thủy (mồ hôi). Trên thân manh y sam (áo vải thô) đã cũ nát, sờn bạc, lộ rõ vài miếng vá bất đồng sắc thái, hiển nhiên được vá víu một cách qua loa, đủ thấy cảnh sống thiếu thốn trăm bề.
Uyển Nhi đang cắn răng, đôi vai non nớt oằn xuống dưới sức nặng của hai chiếc thùng gỗ chứa đầy nước. Nước từ miệng thùng thỉnh thoảng lại sánh cả ra ngoài, thấm ướt một mảng vai áo vốn đã bạc màu của cô bé. Trọng lượng của chúng dường như vượt quá sức chịu đựng của vóc dáng nhỏ bé ấy, khiến mỗi bước chân của Uyển Nhi đều trở nên nặng nề, gian nan. Con đường dốc ngược dẫn về căn mao thảo ốc (nhà tranh) xiêu vẹo nơi tiểu cô nương cùng sư thúc Tàn Kiếm Khách ký cư tựa như kéo dài vô tận dưới cái nắng gay gắt của ngọ thời. Dẫu lao khổ là thế, nhưng trong đôi mắt to tròn, đen láy của Uyển Nhi không hề có chút yếu đuối hay ai oán, chỉ ẩn hiện một sự trầm mặc, một nét kiên cường đến kinh người của một hài đồng sớm phải học cách tự lập, sớm phải nếm trải bi kịch song thân bị hại. Cảnh vật xung quanh, từ những khối đá ven đường đến những gốc cây khô khốc, đều đã quá đỗi quen thuộc với cô bé qua vô số lần đi về trên con đường mưu sinh này.
Từ một nơi ẩn mật dưới chân một ngọn cô sơn (núi trơ trọi) không xa, một đạo nhân ảnh lặng lẽ dõi theo từng bước chân của Uyển Nhi. Chính là Tàn Kiếm Khách. Dáng vẻ ông có phần tiều tụy, phong sương, nhưng đôi mắt lại tinh quang ẩn hiện, sâu thẳm, chứa đựng những tâm sự khó lòng thổ lộ. Ông đã đứng đó, ngưng thần quan sát cô bé hồi lâu.
"Hừm, tiểu nữ oa này quả thực năng nhẫn (chịu khó)..." Tàn Kiếm Khách khẽ tự lẩm bẩm, một nét phức tạp hiện lên trên gương mặt. Ông nhìn thấy sự dẻo dai, sự linh hoạt tiềm ẩn trong từng cử động của Uyển Nhi, dù cô bé đang phải phụ trọng nặng nề. "...vừa hữu tuệ căn (có trí thông minh) lại linh hoạt, quả là một hài tử hiểu chuyện sớm."
Thần thức Tàn Kiếm Khách khẽ trôi về mấy năm trước, cái ngày ông ngẫu nhiên cứu được Uyển Nhi từ tay bọn hung đồ sau khi song thân cô bé bị sát hại. "Năm xưa cứu tiểu oa nhi này, lão phu cũng đã có phần khán thác (nhìn nhầm) rồi." Ban đầu, ông chỉ nghĩ đơn thuần là tiện tay hành một thiện cử, nào ngờ đứa trẻ gầy yếu ấy lại có thể sống sót và kiên cường đến vậy sau một trường tâm thần kịch biến như thế. "Tư chất của tiểu oa nhi này, nếu được điêu khắc đúng cách, tương lai tất thành một kỳ tài kinh thế trong giới tu chân, có khi còn vượt xa những kẻ lão phu từng tương ngộ." Trong ánh mắt Tàn Kiếm Khách chợt lóe lên một tia hy vọng xen lẫn chút tự hào âm thầm.
Uyển Nhi vẫn hồn nhiên không hay biết có người đang dõi theo mình. Cô bé tiếp tục cuộc hành trình đầy gian khổ. Bóng dáng nhỏ bé, kiên cường của cô dần khuất sau một khúc quanh của con đường mòn, giữa những rặng cây bụi tiêu điều.
Tàn Kiếm Khách vẫn đứng đó, tĩnh lặng như một khối bàn thạch. Ánh mắt ông dõi theo cho đến khi thân ảnh Uyển Nhi hoàn toàn biến mất. Trong lòng ông dấy lên những suy nghĩ miên man về tiền đồ của đứa trẻ này. Ông biết mình không thể mãi giữ Uyển Nhi ở chốn hoang sơn dã lĩnh này. Một khối mỹ ngọc như cô bé cần được đặt vào đúng hoàn cảnh để tỏa sáng. Nhưng con đường tu luyện vốn đầy rẫy hiểm nguy và phong ba, liệu ông có thể hộ trì cho cô bé được bao lâu?
Lúc này, Tàn Kiếm Khách quyết định sẽ không trực tiếp can thiệp vào cuộc sống thường nhật của Uyển Nhi quá nhiều. Ông sẽ chỉ âm thầm quan sát, bảo hộ từ xa, và tĩnh tâm chờ đợi một thời cơ chân chính, một cơ duyên đích thực để dẫn dắt cô bé bước vào con đường tu đạo rộng lớn hơn.
Một hạt mầm kiên cường đang âm thầm sinh trưởng giữa chốn man hoang, nào hay biết rằng những quyết định từ những thế lực ngự trên chín tầng mây có thể một ngày nào đó sẽ chạm đến vận mệnh của chính mình.