Cherreads

Chapter 32 - Chương 32: Con Đường của Kẻ Săn Mồi và Cuộc Gặp Gỡ Nơi Tận Cùng

Sau khi tách khỏi nhóm Lục Trần, Lâm Phong như cá gặp nước, hổ về rừng. Hắn không còn phải che giấu, không còn phải đề phòng. Hắn duỗi thẳng cơ thể, dang rộng mọi giác quan, tham lam hít thở bầu không khí vừa cổ xưa vừa hỗn loạn của bí cảnh.

Những ngày tiếp theo là một cuộc lột xác thực sự. Hắn không còn là một đệ tử, mà đã trở thành một kẻ săn mồi thực thụ.

Hắn men theo hướng của luồng Thái Cổ Ý Chí ngày một nồng đậm, tiến về phía Đoạn Hồn Uyên. Dọc đường, hắn không đi theo đường thẳng, mà liên tục thay đổi phương hướng, dựa vào những cảm nhận tinh tế của mình để tìm kiếm con mồi. Thính giác của hắn có thể nghe thấy tiếng dậm chân của một con thú nặng nề cách đó cả dặm. Khứu giác của hắn có thể phân biệt được mùi đất tanh của một con thú vừa độn thổ. Và Hỗn Độn khí của hắn có thể cảm nhận được những luồng sinh mệnh mạnh mẽ đang ẩn nấp trong bóng tối.

Hắn đã săn và giết chết ba con hung thú thái cổ nữa. Một con Bạo Liệt Hùng có sức mạnh kinh người, một con U Minh Mãng có khả năng ẩn nấp quỷ dị, và một đàn Phong Nha Điểu có tốc độ như sấm chớp. Hắn không chỉ dùng sức mạnh. Hắn học cách quan sát, học cách lợi dụng địa hình, học cách giăng bẫy. Hắn dùng tiếng gầm của Bạo Liệt Hùng để dọa cho bầy Phong Nha Điểu bay vào một khe núi hẹp, rồi dễ dàng tiêu diệt chúng. Hắn dùng máu của Phong Nha Điểu để dụ con U Minh Mãng ra khỏi hang ổ. Trí thông minh và sự tàn nhẫn được mài giũa từ những năm tháng cơ cực nhất, giờ đây đã biến hắn thành một thợ săn đáng sợ.

Mỗi một viên Thái Cổ Tinh Hạch được hấp thu, sức mạnh của hắn lại tăng lên một bậc. Hỗn Độn khí trong đan điền ngày một tinh thuần, linh hồn cũng trở nên cứng rắn hơn dưới sự gột rửa của Thái Cổ Ý Chí.

Nhưng cùng với sức mạnh, một sự thay đổi khác cũng đang âm thầm diễn ra trong hắn.

Đôi lúc, khi ngồi một mình giữa vùng hoang dã màu máu, hắn nhìn vào đôi tay của mình. Đôi tay này, vừa mới xé xác một con hung thú, vẫn còn vương lại mùi tanh của máu. Hắn không cảm thấy ghê tởm hay sợ hãi. Trái lại, hắn cảm thấy một sự quen thuộc, một sự hưng phấn nguyên thủy. Thế giới này, với quy luật sinh tồn đơn giản và tàn khốc của nó, dường như còn chân thật hơn cả những nụ cười giả tạo, những âm mưu quỷ kế ở Thiên Huyền Tông.

Hắn nhận ra, mình đang dần trở nên giống với thế giới này hơn. Hoang dại, trầm mặc, và nguy hiểm. Sự thay đổi này khiến hắn cảm thấy một chút vui mừng vì mạnh mẽ hơn, nhưng cũng len lỏi một nỗi buồn không tên. Hắn đang ngày càng xa cách với con người mà hắn đã từng là. Nỗi cô độc không còn đến từ hoàn cảnh, mà dường như đang bắt đầu mọc rễ từ trong chính linh hồn hắn.

Mười ngày sau, cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi một cách rõ rệt. Bầu trời không còn là màu đỏ thẫm, mà đã chuyển sang một màu tím đen kịt, trông vô cùng áp bức. Mặt đất không còn là đất đá cằn cỗi, mà là một màu đen nhánh, không có một ngọn cỏ nào mọc nổi. Luồng Thái Cổ Ý Chí ở đây đã dày đặc đến mức gần như có thể nhìn thấy được, nó tạo thành những làn sương mỏng màu xám lượn lờ trong không khí, khiến cho tầm nhìn bị hạn chế.

Ngay cả những con hung thú thái cổ dường như cũng không dám bén mảng đến nơi này.

Lâm Phong biết, hắn đã sắp đến nơi. Hắn trèo lên một ngọn núi đá cao chót vót, nhìn về phía trước.

Trước mắt hắn là một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ và đáng sợ. Một cái vực sâu khổng lồ, rộng đến mức không thể nhìn thấy bờ bên kia, cắt ngang cả vùng đất. Từ dưới vực, những luồng sương mù màu xám đen của ý chí tàn niệm cuồn cuộn bốc lên, giống như hơi thở của một con ác quỷ khổng lồ. Nơi đây chính là Đoạn Hồn Uyên, nấm mồ của thần ma thời thái cổ.

Khi hắn đang định tìm đường đi xuống, ánh mắt hắn bỗng khựng lại.

Ở một mỏm đá cheo leo ngay sát mép vực, có một bóng người màu trắng đang đứng đó. Thân hình mảnh mai, y phục trắng bay trong gió, mái tóc đen như thác đổ. Giữa cái khung cảnh chết chóc, tăm tối này, bóng hình đó lại giống như tia sáng duy nhất, tinh khiết và không thể xâm phạm.

Tô Thanh Sương!

Lâm Phong kinh ngạc. Hắn không thể ngờ nàng cũng có thể một mình tiến sâu đến tận nơi này. Hắn có thể cảm nhận được, luồng ý chí ở đây mạnh đến mức nào. Dù là hắn, nếu không có Hỗn Độn khí, cũng không dám chắc mình có thể đứng vững. Vậy mà nàng lại có thể đứng đó một cách bình thản.

Hắn lặng lẽ tiến lại gần. Khi còn cách chừng mười trượng, Tô Thanh Sương đã cảm nhận được. Nàng quay người lại, đôi mắt lạnh như băng nhìn hắn. Khi thấy là Lâm Phong, trong mắt nàng thoáng qua một tia kinh ngạc không thể che giấu.

"Ngươi cũng đến được đây sao?" Giọng nói của nàng vẫn lạnh lẽo, nhưng Lâm Phong có thể nghe ra một chút mệt mỏi ẩn sau đó. "Xem ra ta đã đánh giá thấp 'lợi thế' của ngươi."

Lâm Phong bước tới, đứng ngang hàng với nàng, nhìn xuống vực sâu không đáy. "Nơi này... rất hợp với ta," hắn bình thản đáp. Ánh mắt hắn nhìn nàng không còn sự e dè như trước, mà là một sự bình đẳng. Trong cái thế giới này, hắn có đủ tư cách để đứng ngang hàng với bất kỳ ai.

Tô Thanh Sương im lặng. Nàng nhìn hắn, một thiếu niên chỉ mới mấy tháng trước còn là một đệ tử tạp dịch, bây giờ lại có thể đứng ở nơi mà ngay cả đệ tử hạt nhân hàng đầu cũng phải chùn bước. Sự trưởng thành của hắn quá nhanh, quá đáng sợ.

"Ta đã thử đi xuống," nàng đột nhiên nói, phá vỡ sự im lặng. "Nhưng ở phía dưới khoảng trăm trượng, có một bức tường vô hình. Nó không phải là trận pháp, cũng không phải là kết giới. Nó hoàn toàn được tạo thành từ Thái Cổ Ý Chí đã ngưng tụ lại thành thực chất. Ta đã dùng cả Băng Tâm Quyết lẫn kiếm khí, nhưng đều không thể xuyên qua."

Nàng quay sang nhìn hắn, lần đầu tiên trong đôi mắt kiêu ngạo đó lộ ra một vẻ bất lực. "Nó không chỉ ngăn cản vật chất, mà còn nghiền nát cả linh hồn. Ta không thể vượt qua."

Lâm Phong hiểu ra. Nàng có thể chống lại sự áp chế của ý chí, nhưng không thể phá vỡ một bức tường được tạo thành từ chính nó. Nhưng hắn thì khác.

"Có lẽ," Tô Thanh Sương nhìn sâu vào mắt hắn, giọng nói có một chút phức tạp. "Chỉ có thứ sức mạnh có thể 'phân giải' năng lượng của ngươi, mới có thể đi qua được nó."

Đây là lần đầu tiên, nàng, thiên chi kiêu nữ của Thiên Huyền Tông, lại phải mở lời nhờ vả một người khác. Hơn nữa, lại là một người mà nàng không thể nhìn thấu.

Lâm Phong nhìn vực sâu cuồn cuộn sương mù, rồi lại nhìn nữ tử áo trắng bên cạnh. Hắn biết, đây là một cơ hội. Nhưng cũng là một sự ràng buộc sâu sắc hơn. Hắn cần kiến thức và sự tinh thông về thế giới tu chân của nàng để đi xa hơn. Nàng cần sức mạnh dị biệt của hắn để vượt qua những trở ngại không thể dùng lẽ thường để giải quyết.

Một liên minh thực sự, được xây dựng dựa trên thực lực và sự cần thiết lẫn nhau, đã được hình thành một cách tự nhiên ở nơi tận cùng của bí cảnh.

"Vậy thì," Lâm Phong quay sang, đối mặt với nàng, trong mắt là một sự tự tin tuyệt đối. "Chúng ta cùng vào xem, bên dưới Đoạn Hồn Uyên này, rốt cuộc đang che giấu bí mật gì."

Tô Thanh Sương nhìn hắn, sự kiên định trong mắt hắn khiến nàng có chút thất thần. Nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái, một cử chỉ gần như không thể nhận ra.

Hai người, một hắc một bạch, một mang trong mình bí mật của Hỗn Độn, một là bông sen tuyết của tiên môn, cứ như vậy, cùng nhau bước về phía mép vực, chuẩn bị tiến vào nơi hung hiểm nhất, cũng là nơi ẩn chứa cơ duyên lớn nhất của Thái Cổ Bí Cảnh.

More Chapters